'Trên cây cầu đổ nát': Truyện về nhóm trẻ không nhà
Sách "Trên cây cầu đổ nát" kể chuyện những đứa trẻ vô gia cư, mưu sinh giữa thành phố sầm uất ở Ấn Độ.
Nhóm trẻ Rukku, Arul và Muthu và Viji vì hoàn cảnh phải rời gia đình lên thành phố. Chị em Rukku ám ảnh sự thô bạo của người cha bợm nhậu luôn sẵn sàng tát, đấm các con. Arul gánh nỗi đau đớn tột cùng khi biển khơi cuốn trôi cả gia đình. Cậu bé Muthu khao khát tự do khi bị cô bảo mẫu hành hạ. Chúng gặp nhau trên một cây cầu đổ nát.
Bìa sách "Trên cây cầu đổ nát".
Cây cầu là khởi nguồn cho nhiều cuộc phiêu lưu, biến cố lẫn hy vọng của đám trẻ, là gạch nối một tình bạn đẹp. Rukku, Arul và Muthu cùng em gái Viji len lỏi từng ngày theo chân gã thu mua ve chai bặm trợn, kết từng chuỗi hạt cườm để đổi miếng bánh. Đám nhỏ ví bãi rác cao như dãy Himalaya, khoe nụ cười giòn tan khi nhặt nhạnh thức ăn thừa cho riêng mình.
Sách được thể hiện dưới dạng bức thư có nhiều đoạn thoại, như: "Em chỉ muốn gào thét và bỏ trốn. Nhưng điều duy nhất giúp em tiếp tục công việc chính là vẻ mặt bình yên của chị khi em ngoài đầu nhìn lại. Nó tựa như một mảnh ước mơ mà em có thể níu giữ". Hay màn tranh luận nảy lửa giữa Arul và Viji khi cả hai về chung mái ấm: "Hãy bắt đầu nhìn những thứ cậu chưa đánh mất. Cậu có tớ, và nhất là cậu có chính bản thân mình...". Những đứa trẻ đường phố tràn đầy tình thương, gắn kết dành cho nhau. Sau tất cả, tình yêu đong đầy qua mỗi bước chân khi chúng biết gìn giữ, nương tựa vào nhau, tự tin trở lại thăm cây cầu đổ nát năm ấy.
Nhà văn gốc Ấn Padma Venkatraman chắt chiu các góc nhìn hiện thực cuộc sống, thổi vào sách niềm hy vọng về sự tử tế. Phía sau những hoang hoải, bất nhẫn, va đập khốc liệt từ đời sống, nhóm trẻ vươn lên học cách quên mất mát để trưởng thành.
Theo Đinh Quý Anh/ VnExpress