CẬU NHÓC GẶT GIÓ - Review by @Cường Albertshadou
Cậu nhóc gặt gió là một cuốn tự truyện nhỏ dạt dào kỷ niệm của William Kamkwamba, được Bryan Mealer – một tác giả người Mỹ, chắp bút. Cuốn sách xoay quanh tuổi thơ của William, về cách cậu đưa điện về với thôn xóm và trên cả là hành trình chinh phục những điều tưởng như bất khả thi của cậu.
Malawi, đất nước nằm ở Đông Nam châu Phi, “trông như một con giun dẹp đang ngọ nguậy chen chúc vào chỗ trống tin hin nằm giữa Zambia, Mozambique và Tarzani”, là một đất nước không hề có điện, hoặc chỉ có rất ít người sử dụng được điện. Giống như hầu hết các quốc gia khác trên “lục địa đen”, điện đối với những người dân nghèo Malawi là một thứ hàng hóa vô cùng xa xỉ. Họ không có tiền để mua được điện, nếu có tiền, thì cũng phải gieo neo lắm mới có thể mang điện về nhà. Cái đói, cái nghèo từng ngày, từng ngày dường như đã ăn sâu vào đời sống mỗi người Malawi, bởi vậy nên dần dà, đối với họ, điện có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Song, với riêng cậu nhóc William Kamwamba, cậu lại khát khao có điện khôn cùng. Có điện, cậu có thể đọc sách, có điện, cậu có thể học bài, đặc biệt, có điện, cậu còn có thể thực hiện được những dự định dẫu còn chưa thành hình. Và vì vậy, cậu đã quyết tâm tự mang điện về nhà.
Cậu nhóc gặt gió là một cuốn tự truyện nhỏ dạt dào kỷ niệm của William Kamkwamba, được Bryan Mealer – một tác giả người Mỹ, chắp bút. Cuốn sách xoay quanh tuổi thơ của William, về cách cậu đưa điện về với thôn xóm và trên cả là hành trình chinh phục những điều tưởng như bất khả thi của cậu. Xuất thân là một cậu bé từ một gia đình nông dân nghèo, không tiền của, không học thức thức, ngay từ những trang đầu tiên, William đã khiến độc giả không khỏi xót xa khi thuật lại những ngày tháng ấu thơ đầy vất vả của mình. Sinh ra ở một đất nước nơi những mê tín và hủ tục tựa như những cái bóng xám ngoét cản đường chiếu rọi của ánh sáng và ước mơ, nơi việc học hành là thứ bị xem nhẹ và sự say mê khoa học là một việc làm hâm dở, điên khùng, cậu nhóc tò mò, hiếu kỳ năm nào đã phải nỗ lực gấp cả ngàn lần nhiều lần để có thể thực hiện những khát vọng của mình. Sớm nhận thấy tầm quan trọng của điện, sớm phát hiện nên những điều kỳ diệu mà dòng điện vô hình có thể mang tới, William đã đặt mục tiêu phải chế tạo thành công một “thiết bị” tân tiến có thể tạo ra điện, có thể thay đổi hoàn toàn đời sống của gia đình, mà rộng hơn là cả đất nước Malawi đang đắm chìm trong nghèo đói. Và cậu đã lựa chọn chiếc cối xay gió.
Kể từ cái ngày lịch sử khi William nhìn thấy những cánh quạt khổng lồ đang quay đều trên bề mặt thảo nguyên lộng gió, trong một cuốn sách khoa học cậu vô tình tìm thấy trong thư viện, cậu đã biết chắc rằng có một chiếc cối xay gió chính là khát khao lớn nhất cuộc đời mình. Kể từ đó, cậu đã không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng. Cậu đến trường đều đặn, đến thư viện lại còn thường xuyên hơn. Cậu ngấu nghiến những cuốn sách khoa học, vùi đầu vào những bài giảng vật lý. William đã học tập và tiếp thu với một niềm say mê cực độ. Song, chỉ nỗ lực thôi là chưa đủ. Năm đó, lũ lụt, hạn hán đã khiến cả làng cậu mất mùa rồi chìm trong nạn đói. Trên khắp mọi nẻo đường của đất nước Malawi không đâu là không có mặt những bóng ma xanh xám chỉ còn da với xương, vật và vật vờ xin ăn hay là khẩn nài để kiếm được một công việc bất kỳ. Gia đình William cũng không là ngoại lệ, vì đói kém, không có tiền đóng học phí, William đã buộc phải nghỉ học. Giấc mơ đem điện về làng vì vậy mà cũng phải tạm gác. Để rồi, sau cuối, làm thế nào mà cậu có thể thực hiện được ước mơ?
William Kamkwamba đã thuật lại hành trình đầy gian khó ấy bằng những trang viết hết đỗi chân thực song không kém phần cảm động. Đó là những ngày thiếu đói, phải cắt giảm từng phần cơm, phải giẫm đạp lên nhau mà giành lấy miếng ăn trợ cấp từ Chính phủ; là những ngày buộc phải thôi học vì không có tiền, phải câm lặng ngồi im dưới góc lớp để học “ké”, học “chui”; là những ngày bị người đời xỉ vả, gièm pha vì cho rằng mọi sự nỗ lực mình bỏ ra đều là hoài công, phí của. Kể lại những ngày tháng khốn khó của mình, song William tuyệt nhiên không buông lời thở than hay cố tỏ ra bi lụy, dù vẫn cảm nhận rõ ràng những gian lao mà cậu phải nếm trải, nhưng với lối kể hồn nhiên, những khó khăn ấy chỉ tựa như những kỷ niệm thời quá vãng, hoàn toàn không phải là những bóng ma quá khứ bám rịt lấy cậu bé năm nào.
Mạch truyện trong Cậu nhóc gặt gió vận động đi từ bóng tối hướng ra ánh sáng, từ những khốn khó, gian lao tới trái ngọt của thành công. Ai mà ngờ rằng, một cậu bé nghèo lại có thể chế tạo nên một chiếc cối xay gió, sừng sững đón điện, đứng vững trên mảnh đất làng mình; ai mà tin nổi, một đứa bé nghèo phải mót từng hạt ngô sống lay lắt qua ngày, sau này có thể trở thành một diễn giả nổi tiếng, là chủ nhân của không biết bao những bài phát biểu, truyền cảm hứng thành công cho hàng triệu người trẻ trên khắp thế giới. Câu chuyện của cậu sao thật giống với câu chuyện của Chảo Thị Yến – cô gái người Dao giành được học bổng tỷ đồng của Đức. Cả hai đều có xuất phát điểm không vững vàng, song lại chưa bao giờ từ bỏ, không chấp nhận thất bại. Họ đều đã “ngược chiều” thành công – “ngược” những khó khăn, “ngược” những điều tiếng, và “ngược” cả những bước chùng đang cản trở lấy bước đi họ trên đường đời.ư
Gấp lại cuốn sách này trong một buổi tối muộn đang bù đầu cùng bài vở, tự dưng mình chợt nghĩ, có lẽ, chiếc cối xay gió mà William chế tạo không chỉ đưa điện về với làng xóm cậu, trên cả, nó còn kéo về cả ước mơ, hi vọng và nâng bước đưa cậu hướng về một ngày mai tươi sáng. Và có chăng, trong cuộc sống này, đôi khi ta cũng cần một chút khó khăn, một chút ngược hướng, để ta có thể nhận ra rằng, động lực từ ước mơ mãnh liệt đến nhường nào và sức mạnh của ý chí cũng có thể to lớn tới ra sao.
Nguồn: Instagram @albertshadou